Hôm nay khu vực nhà tôi ở rơi vào ngày cúp điện, vì thế từ Công ty tôi không vội về nhà mà một mình đi lòng vòng khắp thành phố để kiếm chút gió hòng xua tan cái nóng cuối ngày, đến khi dạo ngang khu vực quảng trường trước Siêu thị Quy Nhơn bỗng tôi bất chợt gặp lại những hình ảnh quen thuộc, dừng xe và ngắm nhìn những con diều đang bay lơ lững trên bầu trời xanh không gợn một chút mây đã làm tôi chạnh lòng nhớ đến con diều tuổi thơ, một tuổi thơ tuy rất khó khăn vất vả những thật đẹp và hồn nhiên...
Trẻ em bây giờ sướng hơn tôi ngày ấy rất nhiều, không cần động chân động tay vì bố mẹ của chúng chỉ cần bỏ ra vài chục nghìn đồng là nó có thể tha hồ lựa chọn để sở hữu một con diều bằng nhựa, vải nhiều màu sắc với đủ kích cỡ, hình dáng đa dạng khác nhau từ diều hình đại bàng, siêu nhân, cá mập đến diều hình con chuồn chuồn, máy bay, con bướm... Nhưng đối với tôi, con diều giấy đã gắn liền tuổi thơ của tôi những buổi chiều lộng gió, gắn với cả kỷ niệm những trận đòn vì ham đi thả diều, không chịu ngủ trưa hay không giúp đỡ mẹ công việc nhà...
....Cũng vào thời gian này lúc còn bé, tôi và các đứa bạn hàng xóm lại bắt đầu tụ tập làm diều nhưng để hình thành nên một con diều như ý muốn chúng tôi phải tìm kiếm vật liệu rất vất vả, nào là gom những tờ giấy học cũ mèn mà người ta đã vứt đi, lấy cắp đũa tre ăn cơm của nhà rồi chẻ ra để làm trục và khung sườn, ít sợi dây nilon màu đen, đỏ, vàng đã qua sử dụng rồi nối lại cho thật dài làm dây diều và những hạt cơm mới nấu chín dùng để dán cố định giấy lên khung. Điểm cạnh tranh ngấm ngầm trong quá trình làm diều giữa tôi cùng chúng bạn là làm sao để khi thả diều ai bay cao hơn, đuôi diều của ai dài hơn. Và tôi đã sử dụng hết “công suất” không bỏ một tờ giấy học nào hì hục cắt giấy và dán nối đuôi diều kéo dài cả thước dưới nền nhà vui ơi là vui...
Dán diều xong, chúng tôi chạy lăng xăng ra eo Nín Thở sát biển để thả. Cầm diều chạy nương theo gió cho diều bay lên, chúng tôi vừa chạy vừa la, cười và vỗ tay khi đã thấy diều đã no gió bay lên cao, rồi sau đó nằm dài xuống bãi biển cùng nhau ngắm.
Cũng có khi con diều của ai đó vì nặng do đuôi quá dài hay trời đột nhiên đứng gió làm nó chao nghiêng bay là là chúi xuống đất, chúng tôi lại vô tư cười ngặt nghẽo rồi thu dây lại để chuẩn bị cho lần bay tiếp theo...
Ngồi để tâm hồn bay theo con diều cố vươn mình trên những tòa nhà cao ngất, nhìn cuộn dây từ từ được nới dài ra, những con diều ăn gió cao dần lên rồi hoà nhập vào đàn diều đang bay lượn trên không trung. Tôi ngắm nhìn bầu trời đầy màu sắc sặc sỡ mà nhớ da diết những con diều giấy ngày xưa giờ chỉ còn trong hoài niệm hay trong sách giáo khoa của bọn trẻ.
Con diều tuổi thơ của tôi là như vậy đó!!!!
Hihi. Ngày xưa em cũng xếp giấy trong tập đi học vào chỉ khâu của mẹ rồi chạy thả khắp đường làng nè. Diều này, chỉ chạy thì mới bay lên được. Mấy bức ảnh anh chụp hoa quỳnh và cả diều kia... đẹp quá đi.
Trả lờiXóaMà em thấy... hơi... trùng lặp... Mấy bữa nay...em cứ hay nghĩ đến việc... rủ rê ai đó đi thả diều. Khu Nam Sài Gòn cũng có những nơi thả diều như ở mấy bức hình trên á anh. Năm ngoái, năm kia, em còn sống cùng với 1 chị... có một số người bạn chơi cùng nhóm... cuối tuần mấy anh chị em, bạn bè rất hay ra khu nam SG thả diều. Sau đó thì đi ăn tối, cafe hoặc xem film... hoặc chỉ đơn giản ra bờ sông ngồi tán dóc. Nhưng mà bây giờ, các anh chị sinh 80, 81, 82... đã lập gia đình rồi. Chị sống cùng em cũng đã cưới... Vậy nên em không còn sống chung nhà với chị ấy nữa. Mấy người bạn khác, người thì về quê làm việc, người thì cũng... sắp chuẩn bị lập gia đình nên... thỉnh thoảng mới có thể họp lại...
Nhớ lại những khi ấy, em lại muốn đi thả diều... nhưng mà... hỏng biết rủ ai nên thôi :D:D
Vào thời điểm này Quy Nhơn đã bắt đầu vào mùa nóng rồi em à, cứ tầm khoảng 5h30 chiều là mọi người lại tập trung tại khu vực trước Siêu thị Quy Nhơn để hóng mát, tập thể dục và thả diều. Tấm ảnh mà em thấy anh đang thả diều là thật đấy, đang lăng quăng chụp ảnh thì có một cậu bé nhờ anh thu dây diều lại cho hắn, tiện thể anh bảo đứa bạn lia lịa chụp vài tấm liền..haha.. Như vậy anh cũng đã xin được một vé đi tuổi thơ rồi đấy...
Trả lờiXóaKhi em còn nhỏ, ở quê, cuối mua thu, đầu mùa đông là lúc gặt lúa ở đồng xong.... Một thơi gian phơi đất khá lâu chờ đến vụ sau. Thời điểm này không có mưa, nhiều gió, hơi se lạnh... và ông ngoại em thường hay thả diều sáo. Ông em thả diều lên một cánh đồng nhỏ gần nhà... và cứ để nó như thế chứ không cuộn về khi trời tối. Thỉnh thoảng ông ra ngó xem dây có căng không, diều bay có thăng bằng không...
Trả lờiXóaỞ quê, mọi thứ đều yên tĩnh... vậy nên tiếng sáo lơ lửng trên lưng chừng trời, trong không gian rộng, nghe thích lắm. Hồi đó nhà ông ngoại em có nuôi 1 con trâu nữa. Ban ngày em cứ thích ra đồng chăn trâu với ông... ngồi trên đường cỏ nghịch mấy đầu cỏ gà...
Nhưng mà bây giờ cái đó xa lắm rồi. Quê của em đồng ruộng không còn nhiều như ngày ấy. Lũ trẻ lớn lên cũng không còn muốn ra đồng nghe sáo diều nữa. Bọn chúng thích ở những tiệm net để chơi game hơn... Ông ngoại em cũng già lắm rồi... Em thì lớn và đi... từ lâu lắm rồi...
(Anh Bảo có nghe em kể lại chuyện thả diều này thì cũng đừng có cười em :D)
Thả diều sáo ư? Anh chỉ đọc trên sách báo hoặc xem trên TV chứ chưa bao giờ được chứng kiến cũng như thưởng thức âm thanh của sáo diều khi nó tung cánh trên bầu trời lộng gió, rồi lại việc không cần người điều khiển nữa.. thật thích...
Trả lờiXóaDù chỉ được một lần (đối với anh), thêm một lần (đối với em) tay phải cầm dây diều, tay trái đặt hờ trên lưng trâu, mắt hướng về chiếc diều và lắng nghe tiếng sáo du dương bên tai thì tuyệt lắm Huyền nhỉ? Nhưng tất cả dường như đã quá xa...
Nhớ kỉ niệm ngày xưa. E hèm! Bạn cũng thả diều nè:
Trả lờiXóaCháu thả nè:
Còn ai đây biết hông híhí:
Em H. hồi nhỏ đã nghịch hơn con trai rồi.
Trả lờiXóa@H.: có gì đâu mà cười chứ e (híhíhí, háháhá, hahahhahahhahah..........)
Anh nhớ thêm lần này nữa đấy!.. mà không biết trên đầu anh đội cái gì kia thế nhỉ? Nó giống cái gì ấy nhỉ? Ha ha. Sao trông nó buồn cười thế nhỉ?
Trả lờiXóa@ttgbao: Hai người chụp hình thả diều nhưng có lẽ hình của tui đẹp hơn pạn đấy..hihi... vì vậy con diều tuổi thơ của tui phải đẹp hơn con diều tuổi thơ của bạn là cái chắc...
Trả lờiXóa@thuhuyen: Em có biết pạn B. đội cái gì trên đầu không, muốn cưa sừng làm nghé nên giành lấy cái nón của đứa cháu để đội đấy mà...hì... Tội, vì đứa cháu sẽ bị nhiễm lạnh thôi.
Ý em cũng định nói thế đấy anh. Cái nón mà trông giống cái... sừng trâu bị cụt quá. :((
Trả lờiXóaÔi nhìn mình thật ngây thơ ghê! Híhí
Trả lờiXóaPạn chỉ thả diều...ké thoi, làm gì có diều thiệt mà so sánh với diều tuổi thơ của mìn chứ! Lálalalàla....(huýt sáo)
Trả lờiXóaÔ hô, ngày xưa mình cũng thế, Vậy là Trí quê ở Quy Nhơn à? 18/6 này mình sẽ đi Huế, sẽ có ghé lại Quy Nhơn đấy. mong sẽ có thổ địa chỉ dẫn thêm về nơi đây.
Trả lờiXóaThế hệ của chúng ta đều cũng có một tuổi thơ thật êm đềm đáng nhớ chứ không như trẻ em bây giờ... Sắp tới Nhựt đi công tác hay sao mà ghé lại Quy Nhơn? Rất vui khi nghe được thông tin này, sẽ có rất nhiều điều bất ngờ đang chờ Nhựt ở thành phố này....
Trả lờiXóaNgây thơ cụ thì có, đâu có dám chụp chính diện sợ lộ những vết "chưng trim" đúng hem pạn??
Trả lờiXóaMìn đâu có thấy cánh diều của pạn chổ nào, hay pạn chỉ vờ nắm sợ dây diều thôi?? Còn mìn tuy ké nhưng mà có thả diều thực đấy nhé... thấy không pạn... diều của mìn đang bay... bay... bay đấy...haha...
Trả lờiXóaMình đi du lịch đấy, mong là sẽ có cơ hội gặp bạn ngoài đấy.
Trả lờiXóaÔ, nhạc hay thế.
Trả lờiXóaHaha... Hân hạnh được đón tiếp khách quý...
Trả lờiXóaKhông fải diều của pạn mà cứ... diều của mìn...pay...pay cái dzề! Nói chung là sau khi thả diều, mìn đã về cùng với cuộn dây vì ...diều đã bị cuốn vào diều khác, đứt dây, bay mất tiêu lun...pùn!
Trả lờiXóaXong chắc ảnh về ảnh hát.. . Con diều bay mà linh hồi lạnh lẽo, con diều rơi cho vực thẳm buồn theo....
Trả lờiXóaThe thi lam sao se lien lac voi Tri? d/c minh la nhutcohoa@yh.com, co gi add nhe.
Trả lờiXóacha nau tha dieu ma nhi nhanh nhu ngua........ doi cai non loe loet
Trả lờiXóaNgày xưa ơi...còn đâu.Giờ chỉ là những kỷ niệm thời ấu thơ
Trả lờiXóaMặc dù chỉ là những kỷ niệm thời thơ ấu nhưng chú mong rằng ai đó hãy đừng quên... Thật khó hình dung một ai đó có thể sống mà không có kỷ niệm. Kỷ niệm cho dù là vui, hay buồn, là ngọt ngào, êm ái, hay mặn chát cay đắng cũng sẽ giúp cho chúng ta, mỗi con người được lớn lên, là động lực giúp ta vượt lên phía trước... Bé có nghĩ vậy không?
Trả lờiXóaDạ có chứ.Nếu không có mấy cái đó là tuổi thơ bất hạnh đó chú
Trả lờiXóaLúc trước La cũng hay thả diều chỗ này lắm nè
Trả lờiXóaChùi ui, có phải đồng hương không dị, bét cái tay một cái đi nèo...hehe... Cảm ơn nhiều đã ghé thăm nhà, rảnh rẫu qua quăng vài cái cùm men cho dzui nhóa...
Trả lờiXóa