Thứ Ba, 2 tháng 11, 2010

CHIẾC KHĂN QUÀNG MÙA MƯA NĂM ẤY

Năm tôi học lớp 7, mùa mưa đến sớm. Chiều hôm ấy trời bỗng dưng lạnh, gió rít từng hồi, từng hồi trên ngọn phi lao làm cái lạnh như se sắt hơn. Cuối buổi học, cả lớp đang lục tục sắp xếp sách vở chuẩn bị ra về. Bạn bè trong lớp xoay sang ngắm nghía áo ấm của nhau, ai cũng xuýt xoa vì lạnh nhưng ai cũng hớn hở khoe rằng áo mình ấm nhất, trừ tôi. Khi ấy, tôi đang ngồi co ro ở chỗ của mình, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, cố gập người thổi phù phù vào bên trong cổ áo để tìm một chút hơi ấm, xem ra hai cái áo sơ mi vẫn chẳng thể thay thế một chiếc áo ấm. Cứ mải mê vừa xoa vừa thổi, tôi không biết từ lúc nào cô giáo chủ nhiệm lớp đã đứng bên cạnh. Đang ngượng nghịu nhìn cô, miệng cười dè dặt thì cô nhẹ nhàng hỏi: “Em lạnh lắm à, lấy khăn len của cô mà quàng vào cho đỡ nhé”. Tôi chưa kịp trả lời thì cô đã tháo chiếc khăn trên cổ mình quàng vào cho tôi. Lúc ấy tôi xúc động đến nghẹn ngào, chỉ biết vân vê những sơi tua ở đầu khăn. Tiếng kẻng đột ngột vang lên, cả lớp đứng dậy chào cô và ùa ra cửa xếp hàng đi về. Khi cả lớp đã xếp thành bốn hàng dọc ngay ngắn trước phòng học chờ cô cho phép ra về, cô tôi bỗng dặn dò: “Trời đã trở lạnh, các em đi học nhớ mặc thêm áo ấm”. Đó là lần đầu tiên lời căn dặn cuối tuần của cô không dính dáng chút nào đến chuyện học, chuyện phải làm đủ bài tập về nhà,...

Tối hôm ấy, ngồi ở góc học tập của mình tôi cứ bần thần mân mê mãi chiếc khăn. Không cần nhắm mắt lại tôi vẫn cứ hình dung được ánh mắt trìu mến của cô, niềm hạnh phúc mà tôi có được trong buổi chiều mùa mưa năm ấy đã sưởi ấm cho tôi rất nhiều ngày sau đó. Và cảm giác ấy còn đi theo tôi mãi đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại, niềm xúc động vẫn còn dâng lên dào dạt trong tôi.



P/S: Hình ảnh sưu tầm