Thứ Năm, 17 tháng 6, 2010

VIẾT CHO NGOẠI - BÀ TIÊN CỦA LÒNG CON

Chỉ còn vài bữa nữa là đến ngày giỗ lần thứ 7 của ngoại, mới đó mà nhanh thật kể từ cái ngày định mệnh mà con không bao giờ quên. Lúc đó đang làm việc trên Công ty, con nhận được điện thoại từ người dì bà con: “Trí ơi, con về nhà gấp chứ bà ngoại của con tự dưng cảm thấy khó thở...”. Cái tin này đến với con thật đột ngột vì lúc chiều trước khi đi làm con có ghé mắt qua nhìn ngoại mà. Con vội vàng chạy về nhà nhưng ngoại đã đưa vào bệnh viện, đến khi tìm được phòng cấp cứu và liếc nhìn khuôn mặt thất thần của má thì con  biết đã quá muộn, tấm ga trắng đã được phủ lên quá đầu của ngoại rồi. Ngày đưa tang ngoại, các cậu mợ và những người bà con ở xa đều về, ai ai cũng khóc, cả má con cũng vậy. Riêng con thì lại không. Con cứ đứng thẫn thờ nhìn chiếc quan tài nơi ngoại đang yên nghỉ. Có lẽ nước mắt của con đã chạy ngược vào trong mất rồi. Những đau đớn nén lại đã... yên lại một chút... nhưng rồi sẽ đau hơn... Con suy sụp hẳn sau lễ tang của ngoại...

Ngoại ơi, nhớ căn bệnh tâm thần từ lúc ngoại còn trẻ đã hành hạ thân xác khiến ngoại phải nhiều lần phải ra vào bệnh viện, nhà mình nghèo chỉ một mình má con phải cán đáng từng bữa ăn cho cả gia đình, ba thì thường xuyên đi công tác xa nên không có ai chăm sóc ngoại. Mỗi lần cùng má lên bệnh viện thăm ngoại là con ứa nước mắt khi nhìn các bệnh nhân xung quanh đều có gia đình thăm nuôi, quan tâm chăm sóc, còn ngoại... vừa là bệnh nhân vừa là người thăm nuôi. Tháng qua tháng, năm qua năm... bệnh tật đã làm ngoại càng trở nên nhanh già và tiều tụy vì ngày nào cũng phải uống thuốc an thần.

Ngoại ơi, nhớ những năm tháng lúc con và chị Hai còn nhỏ, một mình ngoại đã thay má lo lắng, chăm sóc bón từng muỗng cơm, canh từng giấc ngủ, ngoại luôn là người giải hòa mỗi lần hai chị em con cãi lộn cũng như an ủi, xoa dịu, bênh vực mỗi khi con bị ăn đòn do ham chơi hay không biết vâng lời má.

Ngoại ơi, ngoại có biết bé Bo con của chị Hai được sinh ra chính vào cái ngày ngoại mất đấy, cả nhà không ai cho chị Hai biết về sự ra đi đột ngột của ngoại nhưng dường như linh tính mách bảo, chị Hai đã khóc hết cả nước mắt rồi còn nằng nặc đòi được nhìn thấy mặt ngoại lần cuối và đưa tiễn ngoại ra đi nữa.

Ngoại ơi, ngoại có biết ngay đêm đầu tiên không còn ngoại, con đã mơ một giấc mơ thấy mình lạc vào thế giới cổ tích có ông Bụt, bà Tiên. Bà Tiên cho con một điều ước và con chỉ ước là được ở bên ngoại mãi mãi.

Ngoại ơi, ngoại có biết má con nhớ ngoại lắm, có cả con, các cậu mợ và mọi người trong nhà nữa nhưng không bao giờ gặp được ngoại dù chỉ trong giấc mơ. Ngoại rời cõi tạm trong thanh thản, ý thức việc ra đi của mình và hình như ngoại sợ mọi người lưu luyến nên nhằm lúc... nhà có ít người nhất để ra đi.

Ngoại ơi, ngoại có biết con đã không cầm được nước mắt mỗi lần nhớ về ngoại, ngay cả khi đang ngồi viết những dòng chữ này. Dẫu biết rằng là đàn ông không được yếu đuối, phải cứng rắn và có bản lĩnh, nhưng con xin ngoại hãy cho phép con được khóc để thỏa lòng nhớ nhung và thương nhớ.

... Thời gian đi qua không bao giờ trở lại, giống như người ta cũng chỉ sống một đời. Nhưng trong con ký ức về ngoại vẫn còn mãi trong tâm trí, dù gì đi nữa cũng không thể phai mờ. Con biết, dưới suối vàng ngoại vẫn luôn hướng về con, theo dõi từng bước đi của con. Ngoại ơi! Bây giờ thì con đã hiểu, trên đời này không có những ông Bụt, bà Tiên nhưng mãi mãi ngoại vẫn ở bên con và là bà Tiên của lòng con.

Mồng 10/5 lại trở về trong niềm thương nhớ của mọi người trong gia đình, con xin thắp nén hương lòng với tất cả tấm lòng thành kính vái vọng từ nơi xa cầu mong hương hồn ngoại luôn siêu thoát nơi miền cực lạc.

Vài ngày nữa, nhà đông người. Nhưng cả nhà đã mất ngoại!

P/S: Hình ảnh sưu tầm

25 nhận xét:

  1. ..."Vài ngày nữa, nhà đông người. Nhưng cả nhà đã mất ngoại!..."

    Sao cái ý nghĩ này của anh lại giống em vậy nhỉ? Mỗi lần có giỗ trong người quen, họ hàng, bao giờ em cũng nghĩ... Không biết ngày này là ngày để tưởng nhớ người đã khuất hay là ngày để... những người còn sống vui vẻ.

    Hì. Bởi vì em đã chứng kiến. Có những cuộc gặp gỡ rất đầm ấm, thân tình... những người trong gia đình ngồi lại với nhau để nhắc chuyện xưa, chuyện nay. Nhưng em cũng đã thấy, có những cuộc gặp gỡ... dường như là nơi để mọi người phô trương những gì mình muốn... người khác thấy.

    Em chia sẻ với anh nghen. Mà cũng hổng biết chia sẻ gì vì... từ khi em được sinh ra... ông bà nội của em đã không còn. Ông bà ngoại thì chỉ có em là cháu nên đã dồn hết tình yêu thương của gia đình cho em. Thế nên bây giờ... dù gia đình em đã không còn ngoài quê nữa nhưng năm nào em cũng về vì còn có ông bà em ở ngoài đó.

    Trả lờiXóa
  2. Hay de cho ngoai ra di duoc thanh than di Tri, dung luu luyen nhieu se khong tot cho ngoai dau, ai cung phai di qua con duong do thoi ma, chuc dem an binh nha cau.

    Trả lờiXóa
  3. Chỉ cần một lần siêu thoát để về chốn tiên. Ngoại cậu giờ chắc đã thành Tiên rồi, chẳng fải cậu đã nguyện cầu nhiều như thế sao?! Mình tin Trời, Phật sẽ lắng nghe và thầu hiểu. Đêm nhẹ nhàng nhé!

    Mình chào đời thì bà nội bà ngoại mình đều đã đi xa, mình thật là thiệt thòi nhỉ :-)....

    Trả lờiXóa
  4. Chắc ngoại anh cũng đã đọc được những cảm xúc của đứa cháu ngoại cưng viết về bà, em nghĩ dưới nơi chín suối bà rất vui và hãnh diện có 1 đứa cháu như anh Trí thôi, yên lòng anh nhé

    Trả lờiXóa
  5. ai cũng có sinh li tử biệt anh àh, thời bọn mình em mong sao sống khoảng 60 tuoi là dc rùi, các cụ ngày xưa khỏe lắm, thời mình bgio k bằng đâu

    Trả lờiXóa
  6. Em đọc bài này em lại nhớ đến ngoại của em.Ngoại xa em và gia đình đã 5 năm rồi.Khi chưa về đứng bên thi thể ngoại em khóc nhiều lắm,nhưng khi ngồi bên ngoại, nắm tay ngoại lần cuối em không thề khóc, nhưng tim em thì tan nát.Em tự hỏi chẳng lẽ đây là sự thật hay sao?Em hy vọng em nằm mơ nhưng đó là hiện tại.Buồn lắm anh à.Nhưng đó là ý trời mà anh.Đành phải vâng lời thôi anh à.

    Trả lờiXóa
  7. Vậy thì trên môi chị cỏn vang tiếng "ngoại" thân thương.Còn em thì không.Cả nội và ngoại em đều không còn.Nên về Tiền Giang là về thăm ba mẹ thôi.Còn về Bình Dương là để đi học.Chứ cái mục đích thăm nội, ngoại chắc hổng còn...

    Trả lờiXóa
  8. Cảm ơn pạn đã chia sẻ và an ủi mìn, cuộc đời của ngoại đã khổ nhiều (cả về thể xác lẫn tinh thần) nên mìn hi vọng ở kiếp sau bà sẽ được sung sướng hơn, hạnh phúc hơn.... Chỉ vậy thôi

    Trả lờiXóa
  9. Hehe.. Ku B. lúc nào cũng là người hiểu anh, những lời chia sẻ chân thành ku đã làm anh cảm thấy nhẹ nhàng và bình yên trong lòng... và cuộc đời này thật là đáng sống biết bao...

    Trả lờiXóa
  10. Niềm vui nhân đôi, nỗi buồn giảm đi một nữa khi nhận được sự chia sẻ chân thành từ một người bạn. Cảm ơn cậu rất nhiều...
    ...Triệu người quen có mấy người thân, đến khi lìa đời có mấy người đưa...

    Trả lờiXóa
  11. Ui, nói như em vậy thì anh chỉ còn sống được 26 năm nữa thôi sao. Cuộc đời của tôi sao mà ngắn ngủi đến thế???

    Trả lờiXóa
  12. Cảm ơn bé rất nhiều đã quan tâm đến anh, và hai anh em mình sẽ luôn cầu nguyện để ngoại của anh và em mãi bình yên nơi chốn thiên đường nhé...

    Trả lờiXóa
  13. Đối với gia đình anh, ngày giỗ ngoại là ngày những người thân và họ hàng tụ họp lại để tưởng nhớ với lòng thành kính... và là dịp để mọi người khoe với ngoại về những gì đã làm được trong một năm... Lần giở những kỷ niệm ngày xưa, những ký ức ngọt ngào về ngoại, những vui buồn đã xảy ra trong quá khứ mà ngoại là một thành viên chứng kiến... tất cả, tất cả chỉ là hoài niệm....

    Trả lờiXóa
  14. Đối với gia đình anh, ngày giỗ ngoại là ngày những người thân và họ hàng tụ họp lại để tưởng nhớ với lòng thành kính... và là dịp để mọi người khoe với ngoại về những gì đã làm được trong một năm... Lần giở những kỷ niệm ngày xưa, những ký ức ngọt ngào về ngoại, những vui buồn đã xảy ra trong quá khứ mà ngoại là một thành viên chứng kiến... tất cả, tất cả chỉ là hoài niệm....

    Trả lờiXóa
  15. Sau mỗi lần như thế này, em thường cảm thấy miên man buồn một chút. Hổng hiểu vì điều gì nữa. Mà, hầu như sau mỗi lần thấy vui nhiều, sau đó em đều thấy... trống trải. :-)

    Trả lờiXóa
  16. Đàn ông khóc chưa hẳn là đàn ông bi lụy, yếu đuối em à. Thương ngoại, nhớ ngoại...thì cứ để tình cảm ấy đến thật tự nhiên. Chia sẻ nỗi nhớ ngoại cùng em. Hơn 10 năm rồi nhưng anh vẫn khóc thầm khi nhớ má anh đó!

    Trả lờiXóa
  17. a lại nghĩ ông bà thời xưa chiến tranh, loạn lạc, ốm đau, thiếu thốn...mới từ biệt cõi trần sớm chứ. A thích chừng nào còn khoẻ mạnh, minh mẫn và đi lại phình phường thì mình...còn sống hìhì.

    Trả lờiXóa
  18. Dạ vâng.Em và anh cùng cầu nguyện cho ngoại anh nhé.

    Trả lờiXóa
  19. Đồ cái thứ pạn...ham sống, sợ chết!!!

    Trả lờiXóa
  20. "Quê hương mỗi người chỉ một,
    Như là chỉ một mẹ thôi,
    Quê hương nếu ai không nhớ,
    Sẽ không lớn nổi thành người"
    Mới biết anh nhưng những chia sẻ chân tình của anh đã làm em rất ấm lòng. Cuộc sống là những chuỗi ngày nối nhau vui có, buồn có và để vượt qua nỗi buồn thì điều đó cũng chẳng dễ dàng gì
    Em chúc anh luôn mạnh khỏe và luôn may mắn!

    Trả lờiXóa
  21. Vậy mới là bé ngoan của anh chứ... hí hí...

    Trả lờiXóa
  22. Sống ai lại không ham hả anh.Chết chỉ khi nào vì 1 lý do khách quan có nghĩa thui anh à.

    Trả lờiXóa
  23. Em ngoan từ đó tới giờ mà anh không biết sao.

    Trả lờiXóa
  24. Tri oi, to toi Quang Nam roi day, dam gio Ngoai xong roi hi? cuoi tuan vui nhieu nhe cau

    Trả lờiXóa