Lâu rồi tôi không ghé xuống nhà chị (là chị bà con của một người bạn thân mà từ lâu đã xem tôi như người trong nhà), sẵn dịp mới đi Sài Gòn về tôi mang ít quà đến thăm chị đồng thời muốn sảnh sẹ khoe những tấm ảnh đã chụp ở Khu du lịch Suối Tiên và Vườn Xoài. Mới dừng xe trước cổng, vừa thấy tôi chị đã mắng yêu: “Hôm nay tốt ngày hay sao mà rồng lạc bước đến nhà tôm vậy?”. Ngập ngừng một lát, như người có lỗi tôi vội giải thích: “Dạo này công việc của em bận rộn quá chị à, thông cảm cho em nhé, tuy không gặp nhưng lúc nào em cũng nhớ là mình có một bà chị tinh thần tuyệt vời mà”. Nói xong hai chị em cười rúc rích vui vẻ bước vào nhà.
Sau bữa cơm, cả gia đình chị và tôi xúm xít trong phòng khách, trong khi chị hỏi chuyện rôm rả về tình hình gia đình và công việc của tôi, mấy đứa con của chị giục tôi mở máy tính để chúng xem ảnh. Chị cũng hăm hở chen vào nhìn ngắm, bình phẩm và cùng mỉm cười khi bắt gặp những tấm ảnh có style ngộ nghĩnh.
Bất chợt, chị hỏi xem tôi có rửa ảnh ra không, tôi cười: “Dạ, em chỉ cất trong máy tính hoặc trong USB như thế này thôi, chị à!”. Chị hơi thất vọng vì như vậy làm sao chị có thể khoe ảnh của em trai yêu quý với mẹ chị và để bổ sung chúng vào album tư liệu ảnh của gia đình. Mẹ chị mắt đã kém, đâu có chạy theo tốc độ lướt như gió, theo kiểu tiết kiệm thời gian khi tôi bấm xem ảnh như vậy được.
……
Thú vui của mẹ chị bây giờ, ngoài việc đi tập thể dục dưỡng sinh và đọc sách báo là thỉnh thoảng giở lại những quyển album đầy ắp kỷ niệm một thời, những lần như thế bà luôn cẩn thận nâng niu và ngắm nhìn thật lâu từng tấm ảnh rồi hồi tưởng lại những biến cố xảy ra trong cuộc sống, từ một vài tấm ảnh đen trắng chụp nhân đám cưới của ba mẹ chị mà những nhân vật trong ảnh hầu hết đã trở thành người thiên cổ, đến những tấm ảnh của gia đình mỗi lúc tăng dần nhân khẩu theo nhiều năm tháng.
Mẹ chị cũng lưu giữ ảnh bạn bè, đồng nghiệp và sắp xếp chúng theo thứ tự thời gian. Mỗi khi có dịp ngồi nói chuyện với mẹ, chị lại được nghe những câu chuyện buồn - vui qua cách kể rành mạch của mẹ.
Những tấm ảnh luôn làm cho mắt mẹ chị long lanh như đang cười, vì mẹ đã đặt cả trái tim yêu thương của bà vào chúng. Việc lưu giữ những tấm ảnh của mẹ chị còn đem lại niềm vui, sự an ủi cho những người khác. Chẳng hạn có đôi lúc, con cháu của những người quen cũ tìm đến thăm, được mẹ chị cho xem ảnh cũ, kể những câu chuyện ngày xưa về người thân của họ… Họ đã vô cùng xúc động.
Quý hơn nữa, mẹ còn biếu những tấm ảnh mà họ chưa từng thấy, chưa từng biết đến. Họ trân trọng tấm lòng của mẹ chị, rối rít cảm ơn khi nhận những tấm ảnh mà bà đã nâng niu giữ gìn.
Ở cuộc sống đời thường, có những tấm ảnh đã trở thành bất tử, ghi lại những khoảnh khắc lịch sử, thiêng liêng và không thể nào tái hiện. Chúng được đánh giá như những báu vật bất khả xâm phạm, không thể thay thế.
Những tấm ảnh của mẹ chị cũng vậy, chúng sẽ trở thành tài sản tinh thần bà để lại cho các con. Rồi mai kia, anh chị em của chị sẽ tiếp tục thu thập, bỏ thêm vào album gia đình những tấm ảnh lưu niệm mà trong lòng đau đáu nỗi nhớ mẹ hiền.
……
Ra về rồi, nghĩ lại những lời tâm sự của chị sao lòng tôi cứ cảm thấy ngổn ngang, tự dặn mình ngày mai sẽ chọn một vài tấm ảnh trong số đó đi rửa tặng chị, góp thêm một nốt nhạc trong bản giao hưởng gia đình nhiều màu sắc mà bao năm mẹ chị đã bỏ công sức cố gắng để gìn giữ, bổ sung và kết nối…
P/S: (1) Ảnh chụp với chị Hai lúc nhỏ
(2) Ảnh mẹ chụp với dì lúc trẻ
Dặn rồi nhưng mà lại thường... quên anh à. Em cũng thế. Lâu lâu cũng có những nỗi niềm như vậy. Nhưng rồi sau đó lại... chẳng nhớ để làm. Khi bất chợt nhớ đến thì lại giải thích... mình bận rộn quá nên quên chứ không phải mình không muốn. :) Nhưng mà trong năm ngoái, vào ngày gần cuối năm, em đã đi rửa đc 1 số của mình, của bạn bè, để cho vào album. :)
Trả lờiXóaLúc nhỏ mà cái mặt nhìn đã ...khó ưa! Kakaka.
Trả lờiXóaLưu lại những kỉ vật ngày xưa bgio giở ra xem nó là 1 tài sản vô giá đó Trí à
Trả lờiXóaKhó ưa nhưng được cái nhiều ưu điểm hơi bị chuẩn đấy: thông minh, đẹp trai, lanh lợi..haha...
Trả lờiXóaKhông phải bất kỳ sự việc nào buộc ta cũng phải nhớ em à, nếu thế thì chắc cái đầu của mình sẽ bị nổ tung ra mất... Biết giữ cái gì và delete cái gì cho riêng mình. Ví như, ngay ngày hôm sau anh đã rửa ngay mấy tấm ảnh để tặng chị, và còn một việc anh vẫn còn nhớ là phải làm sao thuyết phục được em ít nhất 1 lần ghé thăm quê anh mặc dù anh đã nhận được lời từ chối rất khéo léo từ em... ;D
Trả lờiXóaKhông biết chú có hoài cổ hay không?? Nhưng những gì đã gọi kỷ vật cho dù đó chỉ là những vật vô tri vô giác, bé nhỏ, tầm thường thôi vẫn luôn khiến cho ta không khỏi xúc động mỗi khi nhìn thấy chúng. Vì chúng đã trở thành báu vật tinh thần của gia đình mình rồi.
Trả lờiXóaỪh, có thể là lúc đó thôi còn bây chừ thì fải...coai lại!
Trả lờiXóa