NGUYEN TRONG TRI'S BLOG
Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012
NHỚ MÙI GIÁNG SINH XƯA
Thứ Ba, 13 tháng 11, 2012
Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2012
Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012
BỖNG DƯNG MUỐN...
Bỗng dưng muốn… giống con nít cho phẻ, khỏi phải bận tâm hay lo lắng chuyện gì…
Bỗng dưng muốn… hát, hát say sưa những bài hát của lứa tuổi xì tin để thấy mình vẫn dư sức trẻ và năng động như ngày xưa…
Bỗng dưng muốn… ôm, ôm thật chặt những người mình yêu thương nhất để lòng trở nên dịu lại, cảm giác bình yên…
Bỗng dưng muốn… quan tâm, quan tâm thật sự mà không hề có mục đích cho riêng mình… rồi chợt nhận ra rằng đôi khi trao niềm tin thật không dễ chút nào…
Bỗng dưng muốn... cười, cười thật vô tư mà chẳng cần để ý đến cảm giác hay cái nhìn của người khác đổ dồn vào mình…
Bỗng dưng muốn… hét, hét thật to để bao nhiêu xì chét dồn nén bên trong người bay hết ra ngoài…
Bỗng dưng muốn… quên, quên hết mình là ai hay ra sao để bắt đầu lại mức xuất phát…
Bỗng dưng muốn… đi, đi thật xa đến một nơi nào đó không có một ai để tự do tha hồ làm những gì mình thích…
Bỗng dưng muốn… ngủ, ngủ thật say đển mức khi thức dậy sẽ không còn nhớ bất kỳ những gì xảy ra trước đó nữa…
Bỗng dưng muốn… giận, giận hờn vu vơ một ai đó dù biết rằng hậu quả kéo theo sau đó là những trăn trở đầy mệt mỏi…
Bỗng dưng muốn… uống, uống một lần cho thật say và không có điểm dừng để biết tửu lượng của mình đến đâu…
Bỗng dưng muốn… thở dài để lấy thêm chút hơi và thở ra bằng sự thả lõng một lồng ngực không còn muốn níu giữ và một đôi vai không còn muốn gánh gồng…
Bỗng dưng muốn… ngồi một mình nghe những bản nhạc nhẹ nhàng và nhâm nhi ly cà phê đen không đường thật đắng và thật đậm đặc…
Bỗng dưng muốn… chán bản thân, mọi người và cuộc sống này…
Bỗng dưng muốn… được sở hữu mọi thứ trên đời…
Bỗng dưng muốn… buông xuôi tất cả…
Bỗng dưng muốn…
Bỗng dưng muốn…
Bỗng dưng muốn… khóc…
Bỗng dưng muốn… khóc, khóc hu hu…
Bỗng dưng muốn… khóc, khóc hu hu và giãy đành đạch… giống con nít…
Thứ Năm, 18 tháng 10, 2012
Hạnh phúc vì luôn nhận được những lời yêu thương, nhẹ lòng vì luôn nhận được những niềm chia sẻ, phấn khởi vì luôn nhận được những sự động viên. Xin cảm ơn tất cả những người phụ nữ bên cạnh tôi, mong họ mãi luôn xinh đẹp như đóa hồng của buổi sớm mai, vui tươi như những tia nắng ấm mùa thu và rạng ngời như ánh mặt trời ngày mới. Chúc các tình yêu của mềnh một ngày 20-10 thật ngọt ngào và đáng nhớ!!!
Thứ Năm, 19 tháng 7, 2012
NHỮNG Ô CỬA XANH
Dạo này, có vẻ các nam ca sĩ thích khóc trên sân khấu thì phải? Hết ca sĩ Nathan Lee bật khóc khi trình bày ca khúc “Lại gần hôn anh” trong đêm nhạc của anh, rồi Minh Quân rấm rứt thương xót khi đồng nghiệp bị loại sớm trong cuộc thi "Bước nhảy hoàn vũ", đến ca sĩ Cao Thái Sơn vừa trào nước mắt vừa hát Anh đã sai trong đêm “Quà tặng âm nhạc” và giờ là ca sĩ Đức Tuấn đã nghẹn ngào và khóc đến mức không thể hiện trọn vẹn nhạc phẩm Những ô cửa xanh trong chương trình “Thay lời muốn nói” số tháng 7/2012 với chủ đề “Chốn thân thương”. Dẫu biết rằng khóc trên sân khấu đối với những ca sĩ được gọi là chuyên nghiệp rất không nên xảy ra, riêng với Đức Tuấn dù chẳng ưa ca sĩ này tí nào nhưng ku Trí có thể hiểu và thông cảm cho anh, dường như bức thư của bạn Phạm Văn Tài gửi cho chương trình qua giọng đọc nhẹ nhàng, truyền cảm của MC Quỳnh Hương đã chạm sâu vào cảm xúc tuổi thơ của anh với thật nhiều kỷ niệm tuy êm đềm nhưng đầy khó khăn, thiếu thốn… nên khiến anh mãi rưng rưng niềm xúc động khi đang trình bày ca khúc trên.
Bức thư có đoạn: “Ngày ấy tôi còn bé lắm, chỉ chừng 5 tuổi. Ba mẹ tôi với công việc đồng áng nên cứ sáng sáng là ba lại chở mẹ đi làm bằng chiếc xe đạp cọc cạch. Nhà tôi thì ở ngay đường quốc lộ, mang chúng tôi đi theo để vào vườn thì không tiện, mà để ở nhà thì sợ hai anh em tôi lang thang ra đường sẽ bị tai nạn hoặc bị bắt cóc. Và vì vậy, giải pháp mà ba mẹ tôi đưa ra đó là.. cho hai anh em tôi ở nhà và khóa cửa lại… Đương nhiên là có lời dặn dò ân cần dành cho tôi và đứa em gái 3 tuổi… Và cứ như thế, một khoảng thời gian rất dài tôi làm bạn với em gái mình cùng ô cửa sổ và khoảng sân đầy nắng phía trước mà tôi được nhìn thấy… Cái khung cửa sổ với những chấn song gỗ tròn tròn và đằng sau đó là hai anh em tôi đang đứng sát vào đưa mặt nhìn ra sân có lẽ là hình ảnh không bao giờ những người hàng xóm của chúng tôi quên được… Mặc dù vậy, từ đó đến tận bây giờ tôi chưa bao giờ cảm thấy buồn ba mẹ tôi vì điều đó. Vì hơn hết, tôi vẫn ý thức được rằng ba mẹ phải đi làm để lo cho chúng tôi. Những lúc đó, cái sự ngây ngô trong một đứa trẻ luôn thôi thúc tôi rằng phải lớn thật nhanh, chí ít cũng có thể cùng ba mẹ vào vườn đỡ đần một chút gì đó… Và rồi hơn 20 năm sau, cái khoảng sân nhỏ đó vẫn hàng ngày đi theo ký ức của tôi cho đến tận bây giờ… Có lẽ, giờ thì không còn không gian nào có thể bó buộc tôi như thế nữa, và tôi cũng được nhìn thấy những khoảng trời bao la, rộng mở… nhưng vẫn mơ về khoảng sân ấy, một khoảng sân mang tôi về với tuổi thơ của mình…”
Thú thật, nghe xong lời tâm sự của bạn Tài và nhìn ca sĩ Đức Tuấn rơi lệ khi hát sao thấy nghèn nghẹn trong lòng vì nó thật giống hoàn cảnh ku Trí ngày xưa quá, có khác chăng là nhà ku Trí may mắn có đến 3 cửa sổ với 2 cái quay ra mặt đường và 1 cái nhìn ra khoảng sân của hàng xóm, mỗi lần mẹ đi làm và cánh cửa được khóa lại thì những ô cửa sổ đã biến thành vô số đề tài để chị em ku Trí có thể tự do thoải mái tô vẽ nên biết bao bức tranh với đủ gam màu tươi sáng đầy nghịch ngợm, tha hồ tưởng tượng những khoảng trời mơ ước của riêng mình với đầy ắp tiếng cười giòn tan, chứa chan tình yêu thương và hạnh phúc. Mặc dù đã hơn 20 năm gia đình ku Trí không còn sống trong căn nhà ấy nữa, nhưng có lẽ đi suốt hành trình trong cuộc đời này ku Trí vẫn không thể nào quên vì nó mãi là dư vị ngọt ngào của tuổi thơ chị em ku Trí ngày ấy.
Đôi khi chỉ có vài phút thảnh thơi cho ngày xưa ùa về với biết bao ký ức, cho nôn nao những hoài niệm tưởng chừng như đã ngủ vùi lâu lắm, có niềm vui nhưng cũng có những nỗi buồn lãng đãng nhưng ku Trí vẫn luôn nhớ đến ngày xưa bằng một niềm nhớ từ tận đáy sâu trái tim mình, vẫn luôn cất giữ trong tim một niềm yêu tha thiết về nơi ấy: ngôi nhà có 3 cửa sổ…
Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2012
THÁNG SÁU VỀ…
Có thể khi đọc tựa mọi người sẽ lấy làm ngạc nhiên sao đã gần hết tháng 6 rồi còn về gì nữa, ku Trí có lý do để nói vậy vì dường như mọi cung bậc cảm xúc với hỷ nộ ái ố được sắp xếp tập trung vào tháng này…
Tháng 6, những cơn mưa bất chợt đi ngang qua thành phố vô tình làm dịu cái nắng hanh hao, oi bức của những buổi trưa hè rải xuống lòng đường.
Tháng 6, tràn ngập sắc tím bằng lăng, màu đỏ thắm của hoa phượng, màu vàng của hoa chuông gió trải dài trên những con phố làm nao lòng các cô cậu học trò.
Tháng 6, thêm một năm nữa kể từ ngày bà ngoại rời xa cõi tạm để về chốn xa xăm nơi cuối trời, tuy nhiên bà đã đem đến cuộc đời ku Trí một câu chuyện cổ tích ngọt ngào, câu chuyện cổ tích không bao giờ cũ, nó đã ru tuổi thơ ku Trí trong những giấc mơ êm đềm và tràn đầy tình yêu thương.
Tháng 6, đôi lúc có nhiều việc xảy ra dồn dập tác động đến suy nghĩ của ku Trí khiến lòng dạ ngỗn ngang, chẳng biết phải nói sao, không biết nên vui hay buồn nhưng rất có thể nhờ nó mình sẽ giảm cân được vài ki lô, khỏi cần đi tập thể dục làm gì…
Tháng 6, nhỏ bạn chuẩn bị cho mình cuộc sống mới sau thời gian cân nhắc kỹ lưỡng, không biết đó có phải là quyết định sáng suốt nhưng ku Trí mong rằng mọi thứ đều tốt đẹp sẽ đến với bạn trong suốt cuộc đời còn lại.
Tháng 6, thương mẹ thật nhiều vì những vất vả lo toan cho gia đình mặc dù tuổi đã cao và trong người dạo này cảm thấy không được tốt, chiều hôm qua về nhà không thấy xe máy của mẹ, lòng cảm thấy bồn chồn nhưng vui vì biết mẹ đã khỏe lại…
Tháng 6, cảm thấy dzui dzui khi tặng ai đó một món quà, hỏng biết cảm giác của họ khi nhận quà có giống như mình không nhỉ???
Tháng 6, một buổi sáng cuối tuần ngồi uống cà phê với đứa bạn thân, tình cờ ku Trí gặp lại chị bán vé số mà đứa bạn đã mua cách đây 2 năm.
Tháng 6, vì năm nay nhuần hai tháng 4 nên ngày mồng 5/5 rơi đúng vào tháng này, lại một phen người dân xứ nẫu có cơ hội đi “nhuộm da” dưới biển để phòng bệnh tật trong cái nắng chói chang với nhiệt độ không thể thấp hơn 37 độ. Bất ngờ thấy mẹ và mợ Ba cũng tất bật chuẩn bị chu đáo cho “sự kiện” này…
Tháng 6, nghe gió lùa ngoài sân, lẹt đẹt quét lên hiên nhà, nghe trong không gian có mùi của kỷ niệm, phải chăng nỗi nhớ đang ùa về, đâu đây…
Tháng 6, chầm chậm thôi nhé!!!
Tháng 6, bình yên và ngọt ngào!!!