Thứ Ba, 6 tháng 3, 2012

CÒN BẠN, ĐÃ ÔM LẠI BA MẸ CHƯA?

Bất kỳ mỗi người trong chúng ta lắm lúc đều rất cần một cái ôm, thật chặt, thật đúng lúc và đúng nghĩa vì nhờ nó ta có thể cảm nhận được sự chia sẻ, sự quan tâm. Đó là cái ôm của mẹ để che chở, bảo vệ tôi trước những phong ba cuộc đời; đó là cái ôm của chị như liều thuốc xoa dịu nỗi đau mỗi khi tôi bị đánh đòn do những lần ham chơi hơn ham học; đó là cái ôm của những đứa bạn thân để vỗ về mỗi khi tôi gặp chuyện buồn phiền hay động viên, an ủi tôi vững vàng hơn sau những vấp ngã, thử thách khắc nghiệt của cuộc sống…

 

Một cái ôm - một việc làm đơn giản nhưng nhiều người lãng quên và đã bao lâu rồi tôi không còn thói quen ôm mẹ và được mẹ ôm như lúc còn nhỏ nữa. Nói ra thấy cũng kỳ vì giờ mình đã lớn nếu không gọi là già rồi, những cái ôm ấy càng vơi dần đi và dường như tôi đã tách mình khỏi cái ôm đã đi cùng tôi từ những tháng ngày mới chập chững bước vào đời…

 

Cách đây nữa tháng, khi chở mẹ tôi lên thăm một người bà con, thường thì mẹ tôi hiếm khi nào ôm tôi khi tôi đang lái xe nhưng hôm đó mẹ đã vòng tay qua xoa bụng tôi và ôm thật chặt, một cảm giác rất lạ, rất thích và tôi cảm nhận vòng tay của mẹ thật ấm áp như chứa đựng tất cả tình yêu thương bà dành cho tôi, là bến đỗ vững chắc cho tôi được nghỉ ngơi sau những ngày làm việc vất vả.

 

Tôi thích được ôm phía sau, bất ngờ nhưng bao giờ cũng rất thật cho cả người người ôm và người được ôm. Nhớ hồi còn nhỏ, mỗi lần được mẹ chở đi học bằng xe đạp, chỉ cần ôm mẹ rồi nhắm mắt lại là tôi có thể tưởng tượng ra đủ mọi chuyện, khi thì biến mình thành hoàng tử đang cưỡi con tuấn mã lao vun vút trong khu rừng cố tích, lúc thì trở thành chú đại bàng con với những sải cánh dài tung bay tự do thỏa thích trên bầu trời xanh. Nhưng đặc biệt nhất là những khi trời mưa, co ro trong tấm áo mưa đã được mẹ trùm kín mít, ngồi yên đằng sau và hai tay ôm chặt lấy mẹ, lúc đó tôi không còn thấy gì cả ngoài những âm thanh gầm rú của động cơ ô tô, xe máy chạy ngoài đường và tiếng mưa rơi lách tách từng giọt gõ đều trên đầu, tôi như tách biệt khỏi cái thế giới xô bồ và ồn ào, trong lòng dâng lên một cảm giác bình yên, hơi ấm nồng nàn của mẹ như lan tỏa trong từng huyết mạch của tôi, xua tan cái lạnh bướng bỉnh mà đến mãi sau này tôi vẫn còn nhớ không bao giờ quên.

 

 

Còn mẹ tôi thì sao? Nhớ tối hôm rồi, trong lúc tôi đang nằm trên giường xem ti vi, phản xạ tự nhiên tôi nói mẹ đến nằm cạnh tôi khi nhìn thấy bà từ dưới nhà đi lên, bất giác tôi đưa tay ôm lấy hông và đầu thì vục hẳn vào lưng mẹ, nhìn thấy nụ cười nở rất tươi trên khuôn mặt đồng thời hai bàn tay khô ráp của mẹ cứ mãi vân vê và xoa nhẹ mấy đầu ngón tay của tôi cũng đủ để tôi cảm nhận niềm hạnh phúc của bà như thế nào…

 

 

Còn bạn, đã ôm lại ba mẹ bạn chưa? Những con người đã đi hơn nữa cuộc đời, cho bạn biết bao nhiêu cái ôm, biết bao nhiêu yêu thương đong đầy mà không mong trả lại… Ôm ba mẹ - việc làm ngỡ chừng chỉ dành cho trẻ con lên ba nhưng không phải thế… Một vòng tay qua cổ, một vòng tay đủ mềm nhưng cũng đủ siết chặt cả một con tim để người cảm thấy rằng cuộc sống thật ý nghĩa vì vẫn còn có bạn chia sẻ, vẫn có bạn quan tâm.

 

P/S: Hình ảnh sưu tầm