Thứ Hai, 30 tháng 5, 2011

KISS THE RAIN...

Ngày 25/5/2011... Quy Nhơn đột nhiên đổ mưa...

 

Bất giác, tôi đưa tay đeo headphone, kích chuột vào bản hòa tấu “Kiss the rain” của Yiruma, một giai điệu dịu dàng, dặt dìu quen thuộc vang lên mà không biết bao nhiêu lần, có thể là 500, 1000 hoặc hơn nữa... và cho dù đã nghe rất nhiều lần nhưng mỗi lần nghe lại đều có một cảm xúc khác nhau. Lạ thật...

 

Quả đúng như vậy, nếu như Secrect Garden da diết với violon thì Yiruma sâu lắng với piano, bản hòa tấu này luôn cho ta một nét riêng không thể lẫn vào đâu được mà bất cứ người khó tính nào khi nghe cũng rất hài lòng... Tiếng đàn trong trẻo, thanh thoát, mềm mại rớt vào không gian rồi đột nhiên yên lặng đến nỗi ta có thể nghe từng giọt... từng giọt mưa long lanh tí tách rơi bên khung cửa sổ. Những lúc đó tâm hồn ta trở nên xanh tươi, dịu lại và lòng cảm thấy nhẹ nhàng như đang bay bỗng vậy... rồi đọng lại trong trái tim của ta một khoảng lặng, một chốn bình yên...

 

Sức mạnh của “Kiss the rain” quả thật tuyệt, nó như giúp con người ta quên hết những vướng bận xung quanh để trầm mình vào cơn mưa, trút bỏ sạch những ưu tư, lo lắng của bộn bề cuộc sống... Thật tuyệt vời!!!!

 

P/S: Hình ảnh sưu tầm

Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2011

SỰ TÍCH HOA TI GÔN....

Nhân dịp thay đổi theme, ku Trí search trên mạng để tìm hiểu thông tin về loài hoa ti gôn bỗng thấy câu chuyện viết về sự tích loài hoa này thiệt hay, chia sẻ cùng với pà kon đọc để hiểu thêm nha... 

Ngày xửa ngày xưa, trong một thế giới đang hòa bình và phát triển bỗng xứt hiện một quý pà iu hoa, quý ngọc, iu hòa pình, ghét sự giả dối.

Một ngày nọ, không hỉu zì sao, quý pà bỗng thấy khó chịu chong người, đi ngang một khóm wa, quý bà lấy chưn đạp đạp cho hoa nát tan pe pét, ngọc quý chong tay pà thảy xuống đất đạp bập bập cho nứt gòi mới vứt đi. Sau khi hả hê chong lòng, pà dzìa ngủ phẻ.

Zài hôm sau, vì muốn ngắm hoa, pà ghé lợi zườn xưa thì oi thoi, hoa đã tàn đời zưới pàn tay hộ pháp; pà tự nhủ thoi lấy ngọc ra đeo ngắm đỡ thì ngọc cũng mứt tiêu gòi. Zậy là quý pà u uất ngồi rền rỉ kiu than, vỗ ngực cho đỡ tức vì không thở được, pà puồn pả vừa rống pà thương hoa tiếc ngọc, vừa nhặt từng cánh hoa rơi, lượm mí miếng ngọc pể lấy... đem chôn (đoạn nì rất dzúng đoạn Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu mộng ngồi khóc cho phận hoa tàn liễu rủ nè; các nhà làm phin chú ý). Sau khi gào khóc hả hê, độc thoại chán gòi quý pà pỗng thấy nọng chong người mới rủ thiêm cô pé cạnh nhà wa khóc phụ (cô pé nhà pên chắc cũng tâm chạng... dở hơi dzúng dzúng); sau một hồi ỉ ôi thở than kiếp rong puồn, hai người một trẻ một già tự dưng nổi cơn sân hựn, họ pàn nhau đào mí cánh hoa rơi, mí miếng ngọc pể lên và công cuộc tổng sỉ vả pắt đầu; từng cánh hoa đã tơi tả lại pị dập vùi không thương tiếc, từng cánh hoa pị chà đi chà lại, xé từng sợi mỏng, sợi mỏng như... lông hồng, ngọc thì được đem nghiền vụn, nghiền vụn ra bã, ra pột, hai ngừi một trẻ, một zà cười hả hê sảng khoái, sung sướng như chưa từng được sung sướng trong đời, chuyện riêng rồi chuyện chung họ lại pàn nhau cùng dựng xây một thế giời hòa bình, đoàn kết và tràn ngập iu thương cho chúng mìn.

Tiếc thay nỗ lực của họ không được... đoái hoài, tuy vậy họ vữn cứ tự tin vào ảo tưởng của mình nên tiếp tục giương cao lá cờ đấu tranh cho chín nghĩa, họ gào mãi gào mãi cho đến một ngày những quả tim nhiệt... đới vỡ tan, vỡ tan. Vài người vô tình đi ngang thấy hai trái tim pể lăn lông lốc pên hè bèn... đá lên giàn cây, kể từ đó xứt hiện hoa ti gôn mọc.. sau hè. Loài hoa khóc than cho cuộc đời không như ý.

Chỉ tiếc là khi hai trái tim đã vỡ toang hoác thì người đời mới biết rằng, những cánh hoa, hòn ngọc họ đã dập vùi chỉ là... đồ giả bởi hoa và ngọc thiệt đã tìm chốn thanh bình để dạo chơi, vả lại những đóa hoa quý và những viên ngọc quý đâu dễ tàn phai, hay thành cát bụi dẫu người đời có chà có đạp.

Câu chuyện đến đây là hết gòi.

Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

TẢN MẠN CUỐI TUẦN…

Trước giờ ku Trí ít quan tâm đến chương trình ca nhạc của Trung tâm Thúy Nga vì mỗi tội hầu hết các tiết mục đều hát lipsync, cảm giác khiến cho người nghe như bị lừa dối và ca sĩ trình diễn thiếu phần cảm xúc. Nhưng cách đây chừng một tháng khi lên mạng search thông tin tình cờ nghe pà kon đi xem live concert kháo nhau rằng lần đầu tiên trên sân khấu Thúy Nga đa số ca sĩ sẽ hát live và được thâu âm trực tiếp, ku Trí hơi ngạc nhiên nên chẳng có ý kiến gì mà đợi đến khi nào tận mắt xem thì mới dám kết luận.
Quả thật không sai và đây là một điểm đáng khen ngợi, bước đi khá táo bạo của Trung tâm Thúy Nga nhằm thay đổi hình ảnh của mình trong mắt đông đảo khán giả nghe nhạc. Thật vậy, mặc dù đã được edit lại nhưng nếu ai tinh mắt có thể nhận ra cuốn Paris by Night số 102 với chủ đề Nhạc yêu cầu - Tình ca Lam Phương với hơn 90 mấy phần trăm chương trình được hát live có vài trục trặc về âm thanh micro, một số ca sĩ thuộc hàng sao hát bị đuối hơi, giọng khàn và mệt mỏi, thậm chí còn hát sai lời của tác giả vì rất có thể từ trước đến nay họ hát lipsync khi quay hình nên chẳng cần tập luyện để nhớ lời bài hát. Tuy nhiên theo ku Trí nghĩ chính điều này mới chứng tỏ bản lĩnh của ca sĩ chuyên nghiệp, nó sẽ tạo áp lực cho ca sĩ phải chuẩn bị kỹ lưỡng và vô tình như có sự tranh tài giọng hát lẫn nhau, xem ra nếu thâu âm trước thì ca sĩ chẳng lo sợ gì vì khán giả đâu biết mình hát sai hay hát không hay, ngay cả ban nhạc nếu chơi tồi cũng chẳng ai để ý...hehe...



Quay lại nói về nhạc sĩ Lam Phương, những bài hát của ông có thể được coi là một loại nhạc phổ thông tiêu biểu của Việt Nam với lời lẽ mộc mạc, ngôn từ đơn sơ đầy cảm xúc và âm điệu giản dị trong sáng, gần gũi với quần chúng. Chính nhờ những điểm đặc biệt không cầu kỳ đó, nhạc của ông đã in đậm vào tâm hồn người thưởng ngoạn một cách dễ dàng để trở thành một hình thức văn chương truyền khẩu đầy tính nhạc. Dường như mỗi một nhạc phẩm ông sáng tác đều gắn liền với những kỷ niệm rất đời thường với nhiều cung bậc thăng trầm, vui buồn, đau khổ, đắng cay, chua xót… là một lời tự sự bằng âm nhạc trải dài xuyên suốt cả cuộc đời ông. “Một mình” đã được nhạc sĩ Lam Phương thai nghén và cho ra đời trong hoàn cảnh như thế, một cảm xúc trào dâng vào buổi sáng sớm khi thức dậy và thấy người vợ của ông đang đứng một mình ngoài vườn cho bầy chim ăn, để rồi ông tự hỏi “Còn bao lâu nữa khi ta bạc đầu. Tình cờ gặp nhau, ngỡ ngàng nhìn nhau. Để rồi còn gì nữa cho nhau”


Sớm mai thức giấc, nhìn quanh một mình

Ngoài hiên nắng lóe, đàn chim giật mình

Biết lời tỏ tình, đã có người nghe


Nắng xuyên qua lá, hạt sương lìa cành

Đời mong manh quá, kể chi chuyện mình

Nắng buồn cuộc tình, bỗng tắt bình minh


Đường xưa quen lối, tình dối người mang

Tình duyên trăm mối, một kiếp đa đoan

Cố tìm tình chồng chất ngổn ngang


Còn bao lâu nữa khi ta bạc đầu

Tình cờ gặp nhau, ngỡ ngàng nhìn nhau

Để rồi còn gì nữa cho nhau


Sáng trưa khuya tối, nhìn quanh một mình

Đường quen không tới, tìm nhau ngại ngùng

Chỉ vì đời mình, chưa có bình minh...


P/S: Hình ảnh sưu tầm

Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2011

CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG...

Thứ 3 vừa rồi ku Trí có rủ thằng em đi nghe nhạc ở phòng trà Tiếng thời gian, có lẽ hôm đó rơi vào những ngày đầu tuần nên phòng trà tương đối ít khách vì tính luôn cả chổ chúng tôi ngồi vỏn vẹn chỉ có ba bàn, tuy vậy nhưng chương trình ca nhạc vẫn bắt đầu đúng 20h30 như đã định. Biết thằng em thích hát nên ku Trí liền đăng ký cho nó tham gia và thật sự thằng em đã khiến cho những người có mặt tối hôm đó cảm thấy hài lòng, riêng tôi nổi cả lông gà (theo cách nói của một người bạn ) khi tiếng hát nó vừa mới cất lên…

Với chất giọng nam trầm ấm, nồng nàn cảm xúc và cách xử lý tốt, nó thực sự thể hiện rất thành công ca khúc "Chiếc lá cuối cùng" của nhạc sĩ Tuấn Khanh với tất cả cảm xúc bùng cháy trong tâm hồn, đã vẽ nên tâm trạng của người trong cuộc với đầy chất tự sự, nỗi buồn sâu lắng, niềm nhớ nhung day dứt khôn nguôi…

Nghe "Chiếc lá cuối cùng" để biết cái ranh giới giữa ngọt ngào và cay đắng trong mỗi cuộc tình mới thật mong manh - mong manh như một chiếc lá lẻ loi trên cành, chơ vơ trong hơi thở mùa se buốt…  

Hãy cùng ku Trí cảm nhận cái hay của ca từ trong bài hát này nhé các bạn…


Đêm qua chưa mà trời sao vội sáng?

Một đàn chim cánh nhỏ chở mùa sang

Chiều vào thu tiễn em sầu lạnh giá

Lá trên cành từng chiếc cuốn bay xa...


Đêm chia ly, buồn gì sao chẳng nói?

Chỉ nghe em nói nhỏ trở về thôi...

Ngày buồn tênh cũng đưa chiều vào tối

Mím môi cười mà nhớ thương khôn nguôi.


Mộng về một đêm xuân sang

Em thì thầm ngày đó thương anh

Thuyền về một đêm trăng thanh,

Say mộng vàng đậu bến sông xanh


Mộng tràn ngập đêm trăng sao

Sao đầy trời từng chiếc lấp lánh

Rồi một chiều xuân thơ trinh

Cho lòng mình về với dĩ vãng...


Xa nhau chưa, mà lòng nghe quạnh vắng?

Đường thênh thang gió lộng một mình ta...

Rượu cạn ly uống say lòng còn giá

Lá trên cành một chiếc cuối bay xa...


P/S: Hình ảnh sưu tầm

Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011

TIN Ở CON NGƯỜI

Hôm rồi có nghe "anh chàng đẹp trai" kể rằng đã rất bối rối khi ăn sáng xong mới phát hiện bỏ quên ví tiền ở nhà, ku Trí nghĩ chị chủ quán sẽ thông cảm thôi nếu "anh chàng đẹp trai" đó không gọi điện nhờ bạn mang tiền đến vì ku Trí cũng đã rơi vào trường hợp tương tự như vậy. Xin chia sẻ cũng với mọi người câu chuyện sau đây:

Chiều muộn, từ đằng xa mặt sông Hà Thanh đen sẫm một màu. Những vệt nắng cuối cùng đã khuất từ lâu, chút ánh sáng cuối ngày từ phía núi bên kia hắt lên nền trời sắc tím kỳ ảo. Hoàng hôn ở vùng trung du đẹp tuyệt nhưng tôi không còn lòng dạ nào để ngắm cảnh nữa. Tỉnh lộ Vân Canh - Diêu Trì bỗng dưng hẹp lại và dài hun hút. Bất giác tôi siết tay ga đẩy tốc độ nhanh thêm chút vì đường về Quy Nhơn hãy còn xa lắm. Tiếng côn trùng gọi đêm lác đác đã rả rích. Tay lái xe đảo nhẹ - thủng lốp sau rồi! Điều mà tôi e ngại nhất đã xảy ra. Vừa dắt xe đi chưa được trăm thước thì đến phiên đèn pha của xe dở chứng tắt phụt. Thật là họa vô đơn chí vì đến lúc này trong túi tôi không còn đồng nào.

Dễ chừng phải đến hơn nữa tiếng sau tôi mới tìm thấy một túp lều tranh xơ xác ven đường có treo lủng liểng một chiếc lốp xe ghi nghệch ngoạc mấy chữ: bơm hơi - vá ép. Một cháu bé tốt bụng đã nhanh nhảu vào xóm gọi hộ tôi người thợ vá xe. Mươi phút sau một người đàn ông cỡ tứ tuần chậm rãi đi ra. Không nói không rằng anh nhấc tấm liếp cổng lều, đốt đèn và dựng chiếc xe lên. Thấy anh cứ lùi lũi bày đồ nghề ra, tôi vội ngồi xuống cạnh anh trình bày: “Thú thật với anh là tôi đang trên đường đi họp về rủi thay lại để quên ví tiền ở nhà... Anh thông cảm vá hộ, rồi cầm tạm chiếc đồng hồ này, hôm sau tôi sẽ lên trả đủ tiền rồi chuộc lại sau”. Người đàn ông vẫn lẳng lặng vừa dùng dụng cụ moi ruột xe ra thử nước vừa lầm bầm chỉ cho tôi ảng nước phía sau - Rửa mặt đi cho mát. Mùa khô, đường bụi lắm... Tôi ngồi trên chiếc chõng tre kê ở góc lều, ruột gan vẫn cứ bồn chồn. Vá lốp xe xong, tiện tay, người đàn ông đề cho xe nổ máy, thấy đèn pha bị hỏng, vẫn cái giọng lầm bầm lúc nãy anh bảo: Để sửa luôn cái đèn rồi đi luôn một thể...

Xe đã vá xong, đèn pha cũng đã sáng lên trở lại. Tôi lại gần anh vụng về nói lời cảm ơn và lúi húi tháo chiếc đồng hồ ra thì anh đã đưa tay cản lại: Cứ về đi. Lúc khác hãy ghé lại trả tiền cho tôi cũng được. Nào có ba lăm mà chú làm thế...

Ngay ngày hôm sau tôi ghé lại nhà anh gửi số tiền sửa xe như đã hứa, nhìn tôi rồi anh cười và nói: Hôm qua, tuy tôi không nhìn lên nhưng vẫn biết chú bồn chồn không yên, cứ ngọ ngoạy liên tục trên chõng tre. Tôi đã nhiều lần sớ lỡ như chú vậy và cũng được người khác giúp đỡ. Nếu có mất, chỉ mất có mấy chục ngàn đồng lẻ. Nhưng nếu được, tôi sẽ được cả một con người. Chú không phải là người đầu tiên đến vá xe mà không có tiền và đến nay gần như chưa có ai ra đi mà không quay lại cả. Nên tin ở con người chú ạ.



P/S: Hình ảnh sưu tầm